Với họ, thức trắng đêm viết, đọc rồi ngủ li bì đến 3 giờ chiều không phải là triệu chứng của cô độc, bệnh tật mà là sống vô tổ chức, thiếu nghị lực.Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho.Làm thế gian thoải mái rồi lại ngột ngạt, tù túng, buồn nôn, bực bội.Thế thì anh không dám.Còn lại, không xứng làm bạn tôi…Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.Dù trái tim đương bề bộn.Và vì thế, nó chìm đi trong bao đời chìm của những dòng chữ khác.Cũng có thể không ai chịu thua ai, họ chơi sát ván cho đến những quân cờ cuối cùng.