Những lúc này là lúc người ta lạnh nhất và có thể có hoặc không nhiều hơi ấm nhất.Ra trường bác khao to.Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.Mục đích viết sâu thẳm ban đầu của tôi dường không phải tìm đến nghệ thuật mà để giải quyết hai câu hỏi.Và càng dễ hoà vào cái từng làm họ thấy khinh bỉ và bất lực.Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà.Khuôn mặt chả biểu hiện thái độ gì.
