Có lẽ nếu có vé tháng tôi đã mua.Đau hơn, dằn vặt hơn mà làm gì.Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí.Cái nơi mà anh cảm giác như đều gặp các nhân vật trong văn chương, như nhiều nơi khác.Anh sẽ đánh mất lòng can đảm và tình thương chắt chiu của mình, có thể mất mãi mãi vì lúc mệt mỏi quên rằng: Đó chỉ là một sự mờ nhạt tạm thời của khao khát để cân bằng và nhẫn nhục.Và một người có thực tài (dù sáng tạo cho riêng mình hay cho bất cứ ai) phải làm cho thị hiếu dù ít dù nhiều trở nên thông minh, nhạy cảm hơn thay vì làm nó ngu đi, sau khi tiếp xúc với tác phẩm của anh ta.Rồi bảo: Đấy! Anh vẫn chẳng thể lừa nổi em.Hoặc không tưởng tượng rằng có ai đó đang tưởng tượng ra họ.Tôi hát cả hai kiểu, lặp đi lặp lại.Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
