Hơi bị xịn, tiền triệu đấy.Tôi hơi ngại sau cái kẹo là một sự thân quen.Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ.Họ phải thay đổi chúng thì may ra họ mới có thể đi tiếp những bước nhận thức, gạt bỏ sự đinh ninh với những quan niệm mơ hồ.Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau.Trước đây tôi sợ sự ra đi của mình làm họ đau đớn, hoảng loạn.Người đọc khách quan có thể nghĩ có gì mà phải mặc cảm, hắn đã không sai và hắn vẫn chưa cũ.Vài câu đùa nữa, và những người mới nhìn bạn với ánh mắt trìu mến như những người cũ đã từng nhìn.Cơ bản là không muốn lắm.21 tuổi thì còn phải đến trường.
