Hôm nay xem phim Step Up xong, tự nhiên mình ngồi khóc ngon lành, thật kỳ lạ… Mình nhớ lắm, nhớ vòng tay đó, nụ hôn đó, mình thèm caí cảm giác được anh ôm vòng lòng biết bao, sao lúc trước mình không biết rằng nó quí giá đến thế cơ chứ?! Nếu bây giờ có thể… hu.- Dạ! Đúng là con đang buồn ạ.Tôi không thể quên được cái ngày đi dạy đầu tiên của mình.Tuy nhiên một hành động kỳ lạ nữa của bà làm cắt ngang suy nghĩ tôi.Biết đâu có lại trở thành nghề tay trái của bạn sau này trong những lúc khó khăn, biết thêm một nghề là giảm thiểu được nguy cơ thất nghiệp.Đang buâng khuâng từng bước chân nặng nề xuống phía cổng ra, bỗng Chíp trượt chân ngã.Những lúc nhưng vậy tôi chỉ ước sao cho chị ấy mau chóng đi học xa nhà, nếu được thế thì có lẽ tôi sẽ tự do và thoải mái biết nhường nào.- Con bị trặc chân rồi, đưa ta coi nào! – Vừa nói bà vừa xoa cổ chân cho Chíp.Cũng may mắn vì đoạn đường từ nhà đến trường khá vắng nên tôi có cơ hội biểu diễn "tay lái lụa" của mình và cán bánh trước cổng trường vừa lúc tiếng trống vang lên.Cái thích đó gọi là sự quí mến.