Đôi lúc, nói chuyện, mọi người bảo cái đồng hồ kêu khiếp lên được, cứ lúc lúc lại giật mình vỡ giấc.Bác gái thường cung phụng bác trai, có lúc bực mình vẫn nhịn.Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.Tôi gồng mặt để vẻ lạnh tanh vô cảm xa xăm không bị biến dạng.Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình?Tôi ủng hộ cái đúng.Rồi đến lúc ghét mình để vuột mất tình yêu, hắn vẫn hay soi gương.Bác giở cuốn sách ra, vuốt lại từng trang rồi gập vào.
