Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì.Chắc bạn có chút ám ảnh về cái câu đó.Đồng nghĩa với hủy diệt đời, nghệ thuật, người…Hơn thế, điều đó không làm bạn mặc cảm là kẻ xúi giục mà chỉ thêm vạch trần bộ mặt xã hội đẩy nhiều con người đến chỗ tuyệt vọng, bệnh hoạn.Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo.Trên đó, bệnh nhân, bác sỹ, y tá… đi đi lại lại.Bạn gượng dậy, rửa mặt đánh răng.Sao lại xé sách hở con.Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.
