Nhà văn bỗng cảm thấy buồn.Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng.Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.Khi ấy, mọi người ngồi ăn trước cửa, hóng gió.Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.Không ngủ cũng phải nằm.Rồi lại đây ngủ bên em.Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.Và ta bị ức chế liên tục.Mình không bao giờ thả.
