Một lần lang thang trên mạng tôi vô tình được đọc một câu truyện như thế này:Năm nay chắc đứa nào cũng đã nhớ đời nên không dễ gì bị lừa nữa.Lấy nụ cười đi mua niềm hưng phấn, bạn có được tia hy vọng.đôi lúc bạn bắt gặp một gã rất lạ đang cầm cái giỏ rất quen để rồi từ chiếc miệng rất quen phát ra những âm thanh rất lạ.- Hôm trước anh hẹn với đối tác ở một nhà hàng Việt, anh vô tình được nghe lại bản nhạc Phút Ban Đầu, bài hát kỷ niệm của hai đứa mình và anh…Ngồi nhìn mẹ nhào bột bánh, Bông hỏi : "Mẹ à, Tết này sao bố không về với mẹ con mình?".Ai cũng có những ước mơ, có những khát vọng, có nhữngHọ chỉ ngồi đó, nhìn nhau, nhưng có lẽ chỉ như thế thôi là đủ, vì họ đã quá hiểu nhau.…Phải, là anh, chính là anh, giọng nói đó, câu nói đó không lẫn vào đâu được.Sao ko yêu và khóc như trẻ thơ, hành động và suy nghĩ như người lớn?”