Họ mệt lử vì họ ngán leo núi.Rồi ông đưa những sự kiện ra.Tôi thường khen cô hán hàng có cặp mắt hoặc mớ tóc đẹp.Chị tưởng như thế là thương con, nhưng sự thiệt chị làm hư chúng, đẩy chúng vào đời với cái ý nghĩ nguy hiểm rằng người đời phải nuôi chúng.Tôi bèn mở bức thư xem ba tôi viết gì.Nếu có một phụ nữ nào đã đính hôn với Mạo hiểm thì chính bà vậy.Ông nghĩ tới các vì tinh tú luân chuyển trên đầu, nghĩ tới vừng Thái dương cứ đúng kỳ hạn trở lại chiếu sáng miền hoang vu ở Nam cực.Tôi cũng muốn các vị độc giả cuốn này xâm lên ngực câu: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".Ông liền nói: "Lẽ dĩ nhiên, có ai hề thấy xẻ mạt cưa bao giờ! Làm sao mà cưa, xẻ nó được, vì nó đã vụn như cám rồi! Quá khứ cũng vậy."Tôi đã hành động như thằng ngu và lỗi lầm của tôi nhiều vô kể".