Tôi khóc vì tôi không coi thường thế hệ đi trước nhưng thất vọng vì họ.Thế là mẹ lại hỏi: Mẹ xin hai bác cho con về nhà hai tuần nhé.Còn lại, không xứng làm bạn tôi…Nói hơi trống không vì bằng tuổi, hồi bé lại học cùng lớp.Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không.Ngồi vào bàn cả ngày cũng nhức cơ.Thôi nhé, cất ngay đi.Phải tập trung vào học.Tôi gào suốt con đường cái câu trong bài Unforgiven II của Metallica mà thằng bạn dạy cho.Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.
