Trong một cộng đồng, ngoài những con người khẻo mạnh thì cũng có những người kém may mắn hơn, họ có thể bị khuyết tật từ nhỏ thiếu một bộ phần nào đó hoặc vì rủi ro nào đó mà mất một cánh tay, một cái chân, nhưng không ai là không có ghét.Cuối cùng cũng đến nơi, một cảnh tượng hãi hùng hiện ra trước mắt Ghét, xương, xương và xương.Đừng để học đến năm ba rồi mới thấy thật sự không phù hợp và bỏ ngang (dzụ này hơi bị nhiều đó).…Phải, là anh, chính là anh, giọng nói đó, câu nói đó không lẫn vào đâu được.Theo thời gian, rồi chúng tôi cũng lớn hơn và căn phòng chung của hai chị em thì dần nhỏ lại.“Hạnh phúc đôi khi thật giản dị.Mắt cô hoe đỏ, anh cũng đã nhận ra nhưng dường như anh đang cố trốn tránh cái nhìn ấy.Trên cành cây đối diện, một chú Lười cũng đang cố gắng lê những bước chân nặng nề của mình về phía tia nắng để sưởi ấm, có lẽ bạn sẽ thấy điều đó không có gì đặc biệt nhưng với một loài vật ngủ 20 – 22 tiếng một ngày như Lười ta thì đó là một hành động khó tin.Chíp im lặng, suy ngẫm lời nói của vị ni cô tốt bụng.Một mình ta tìm ta giữa đời.
