Chả phải bổn phận gì.Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm.Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng.Tôi bảo vâng, chắc họ chế tạo thế nào để có cái mùi chữa bệnh gì gì.Chơi là cho tất tần tật biết tuốt tuồn tuột về mình mà cũng là để chẳng ai hiểu một tí gì.Qua ngần ấy năm, mới trào được vài giọt thôi ư? Rồi vụt rơi xuống đất.Sống là gì nếu không biết chịu đựng nhau.Dỗi mẹ à? Tôi hơi bàng hoàng.Tôi tự hỏi mình đang làm trò gì đây.