Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.Là một nhà thơ thiên tài như thế có là danh không? Và đủ chưa? Nếu chưa đủ bạn sẽ còn làm cái khác.Có thể nó chưa đủ để xoa dịu nỗi cô đơn khủng khiếp của những người gọi là cao thủ hiện sinh (thường là những tài năng lớn).Trinh sát phán đoán: Người quen.Mọi người còn lo cho bác nữa.Vận động điên cuồng và đầy khao khát.Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ.Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.Về sau, đi đá bóng, tôi gọi nó chỉ một câu, nó tự động dậy ngay.Bình thường thì dù không phải vừa viết vừa hơi lo lo bị đột kích, bạn cũng không viết dài thế này đâu.