Rốt cuộc, tôi nhận thấy khi đến một chừng mực nào đó, mối bận tâm không còn thiên về viết cho ai, về cái gì mà là viết có hay không.Hôm nay chị bạn ra viện.Nó cũng như tình yêu thương.Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện.Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức.Cứ nghe em nói, bất kể điều gì, thậm chí, nghe sự im lặng của em, anh cũng đều tìm thấy ý nghĩa cuộc sống trong ấy.Sáng nay bạn mặc cái quần bò ông anh cho, khá vừa.Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.Và chúng hoang mang trước những ứng xử thật của đời sống.Và lẻn vào hủy hoại nốt tình cảm gia đình.