Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy.Chúng ta phải nhũn nhặn vì chúng ta chỉ là phàm nhân.Các em nấu món gì đó?.Chúng tôi biết rằng ông bận nhiều việc lắm; xin ông đừng mất công trả lời thư này.Nó cãi: "Không phải tôi đâu.Mới hôm qua, con còn nằm trong tay mẹ, ngả đầu trên vai mẹ con.Bất kỳ thằng khùng nào cũng tự bào chữa cho mình được mà những thằng khùng đều làm như vậy hết.Xin bạn lấy kéo cắt những hàng tôi chép lại sau này, rồi dán vô trong nón hoặc trong gương, ở nơi nào mà mỗi buổi sáng, khi rửa mặt, bạn trông thấy liền.Nếu bạn nghĩ như vậy, tôi không dám cãi.