Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.Thôi được, bạn chấp nhận chung sống với nó như chung sống với những cơn đau.Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ.Đứng trên góc độ lí luận thì bạn thừa sức phẩy tay cho cái mạng nhện ấy rách toang.Tôi tin phải làm như thế và tôi cứ sống như thế.Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.Cháu có định đi học nữa không nói thử bác nghe.Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đườngChẳng biết còn mấy dịp thế này.Lúc đó bạn đang dọn khăn trải bàn.
